Sáng nay, tôi nhận được lời chúc tôi nhiều sức khỏe và nhiệt huyết cho công việc thiện nguyện tôi đang làm. Giật mình nhìn lịch, tôi mới nhận ra 5/12 là ngày Quốc tế tình nguyện.
Bỗng chốc tôi cảm thấy tự hào về những đóng góp bé nhỏ mà nhóm đã và đang cố gắng hết sức dành cho cộng đồng dù rằng chỉ mấy tiếng trước đây thôi chúng tôi đã thật sự muốn dừng chân trên chặng đường này.
Chúng tôi không chỉ nghiệp dư trong kinh doanh, chúng tôi nghiệp dư cả trong công tác tổ chức nhóm tình nguyện. Mọi khởi đầu đều bắt đầu bằng rất nhiều gian nan.
Đó là khó khăn khi nhân sự quá ít, có thời điểm dài cả nhóm chỉ còn có 4 người. Chúng tôi vừa chăm sóc page, trả lời khách hàng, vừa cập nhật đơn hàng, giải quyết các thắc mắc của khách hàng, vừa nhập hàng, chở hàng, vừa đối ngoại để tìm người hỗ trợ tại các tỉnh, vừa liên hệ nhà ga sân bãi ,vừa liên hệ cán bộ tỉnh và hiệu trưởng các trường Điện Biên Đông, vừa tìm kiếm khách hàng và chăm sóc khách hàng.
Vừa phải đảm bảo tốt các hoạt động của nhóm, chúng tôi phải làm tròn trách nhiệm của 1 người con tốt, 1 người mẹ tốt, 1 nhân viên tốt, 1 sinh viên tốt. Sự non nớt trong kinh nghiệm, sự thiếu từng trải và sự eo hẹp thời gian khiến chúng tôi mắc phải các sai sót. Nhiều lời xin lỗi được gửi đi nhưng sự áy náy còn mãi khiến lòng chúng tôi trĩu nặng.
Nhưng nếu chúng tôi dừng chân tại thời điểm này, số lợi nhuận ít ỏi không đủ mua áo ấm cho tất cả những bé thơ đang ngóng chờ. Chúng tôi sẽ phụ sự tin tưởng của thày cô hiệu trưởng, sẽ đánh mất của các em thơ niềm tin vào những điều tốt đẹp. Chúng tôi sẽ phụ công sức và nỗ lực của tất cả các anh chị khách hàng và những người đã đồng hành cùng nhóm suốt từ buổi khởi đầu.
Chúng tôi không thể dừng bước khi mỗi ngày chúng tôi lại nhận được những comment, những inbox đặt hàng từ các khách hàng thân yêu. Chúng tôi không thể dừng bước khi đọc tin nhắn của thày hiệu trưởng tiểu học Pú Nhi: Lạnh lắm rồi Miền Xuôi ơi…
Chúng tôi yêu việc được trò chuyện với khách hàng mỗi ngày, việc được gửi đến những nông sản an toàn mỗi ngày, việc được tích cóp và gom nhặt những tấm áo mới mỗi ngày. Tình yêu dịu dàng ấy khiến chúng tôi cảm nhận cuộc sống đẹp hơn sau những bộn bề thường nhật.
Có ai đó nói rằng, hạnh phúc là có một công việc để làm, có một người để nghĩ tới và có một điều để hi vọng. Và chúng tôi đang hạnh phúc.
Hạnh phúc không chỉ là ở chặng cuối con đường khi chúng tôi có thể khóac lên những tấm lưng trần nhỏ bé ấy tấm áo mới đầu tiên trong đời, được sưởi ấm cho đôi tay đôi má ửng lên vì gió lạnh của các em.
Hạnh phúc là tất cả những ngày trong chuỗi hành trình đầy nhọc nhằn chúng tôi đang đi. Khi mồ hôi và nước mắt được đánh đổi bằng rất nhiều niềm vui. Khi sai sót được đánh đổi bằng rất nhiều bài học.
Cuộc sống bỗng chốc đẹp và ý nghĩa hơn khi chúng ta nắm tay nhau trên hành trình hạnh phúc, khi được dang tay sẻ chia với những mảnh đời bất hạnh…
Comments/disqusion
No comments