Loading....
Cái con Chù Ụ

Dịp lễ Tết, chúng ta cứ hay quanh quẩn mấy điểm du lịch đông người. Miền Nam thì cứ Vũng Tàu Phan Thiết Nha Trang Đà Lạt, miền Bắc thì cứ Hạ Long Đồ Sơn Sapa, miền Trung thì cứ Huế Đà Nẵng. Giá phòng mấy chỗ đó tăng gấp mấy lần, ăn uống thì vừa mắc vừa dở, vừa chen lấn hết hơi. Sao hẻm đi mấy tỉnh thành khác, chỗ nào cũng có cái hay, cái đẹp của nó. Đắc Nông nè, Tây Ninh nè, Ninh Thuận nè, Kon Tum nè, Lai Châu, Sơn La nè. Tranh thủ ngày lễ đi thăm thú mấy cái chỗ này, có phải hòa mình trong thiên nhiên không. Có chút tiền nữa thì chạy xe qua Lào, qua Miên, qua Vân Nam Quảng Tây coi cho nó đã mắt.

Bữa nay Tony giới thiệu một điểm đến ở miền Tây mà ít người đi, đó là Trà Vinh. Nếu từ Hà Nội, mình đi máy bay vô Cần Thơ, thức đêm lúc 2-3h sáng lên mạng đặt vé, sẽ có vé máy bay giá rẻ (Tony mở miệng nói giàu có chứ cũng hay thức cả đêm canh mua vé giá rẻ). Sắm thêm một cái thẻ tín dụng (credit card), tha hồ mà săn vé đi chơi cho đầu óc nó cởi mở. Người đi đây đi đó nhiều sẽ ít bảo thủ, sẽ sống thoải mái hơn người ru rú ở nhà suốt ngày. Từ Cần Thơ, khoảng 100 cây nữa là đến Trà Vinh. Chu cha, cái thành phố nhỏ xíu mà đẹp thôi là đẹp. Hàng cây cổ thụ cao vút hai bên đường, mát rượi như ở công viên Tao Đàn. Chùa Miên kiến trúc phải nói khỏi chê, khuôn viên rộng, khu chùa chính thì mái cao vút, sáng loáng. Tường xung quanh chạm trổ con chim con rắn, nhìn rất lạ. Người Trà Vinh là sự trộn lẫn của ba dân tộc sống hòa thuận với nhau, người Hoa, Khơ Me và Việt. Con gái mà lai giữa Hoa và Khơ Me, thì thôi đẹp ngất ngây. Có nét thanh thoát của Củng Lợi Chương Tử Di mà mắt lại to, đen tròn, lông mi cong vút, tóc đen dài, ngực nở to tròn như vũ nữ Apsara. Hỏi có ai đẹp hơn?

Ở Trà Vinh, khách sạn nhà nghỉ rẻ xình. Bọc một triệu đồng xuống là vui chơi thoải mái. Khu Ao Bà Om, chả có cái ao nào đẹp như thế ở Việt Nam, hàng cây xanh cao soi bóng dưới làn nước trong xanh, có hoa sen hoa sung nở đỏ một góc. Bên cạnh cao là cái chùa Miên xây dựng cả ngàn năm trước, mình vô cầu nguyện thể nào cũng linh hiển, trai sẽ lấy được gái đẹp chân dài, còn gái sẽ lấy được công tử Bạc Liêu. Các món ăn ở Trà Vinh cũng là sự pha trộn của ba nền ẩm thực, nên tinh tế vừa miệng lắm. Món bánh canh Bến Có của Dì Hai, có lòng heo trong đó nữa, ngon bá chấy. Món bún nước lèo của dì Ba, có mắm bò hóc (mắm của người Khơ Me) nấu nên ngọt thanh, ăn hoài hổng ngán. Nhưng ngon nhất ở Trà Vinh là con Chù Ụ.

Chù Ụ giống như con cua, nhưng nó mập ú nu và hình dạng nó cứ chù ụ, nên người dân gọi là con Chù Ụ. Dân miền Nam dùng từ chù ụ để diễn ta gương mặt lúc nào cũng khó chịu, hẻm có vui nhưng phảng phất nét phụng phịu hẻm có đáng ghét (đáng ghét người ta nói là chằm dằm). Người ta dùng từ Chù Ụ nhiều nhất là cho phụ nữ, đặc biệt là các bà vợ. Nói sao con vợ tao nó cứ chù ụ suốt ngày mày ơi. Hỏi mấy bà thì mấy bà lập tức chù ụ, nói tui làm muốn chết, mấy ổng cứ nhậu nhẹt hoài. Nói thì nói, cằn nhằn cử nhử như vậy, nhưng thấy bạn tới nhà là mấy bà lao ra chợ, xách về mấy con chù ụ rang me cho chồng nhậu liền. Con chù ụ rang me, có thể ăn luôn vỏ, giòn tan, hẻm có mẻ răng, yên tâm. Mấy bà bưng lên, đứng giới thiệu món ăn, xong cái phủi đít, cái áo bà ba màu hường phất phới lao xuống nhà sau. Hỏi sao hẻm lên nhậu luôn chị Bảy, cái bả ở dưới nói vọng lên, thôi mấy ông nhậu đi, tui đàn bà con gái biết gì chuyện thời sự mà nói. Cái bả chặt cái gì nghe bôm bốp, đâu vài tiếng sau, mấy ông say muốn chết thì thấy bả bưng mấy tô cháo cá bống nấu nước dừa, thơm dậy mùi tiêu và hành ngò, nói ráng húp cho giã rượu.

Vậy mà ông Bảy lúc nào cũng than, sao con vợ tui cái mặt chù ụ vầy nè. Cái Tony liền hò:

“Hò ơ … Thò tay bứt một cọng ngò.
Thương em thấy mẹ, mà giả đò ngó lơ”

Cái ông Bảy gân cổ lên cãi, nói “thương em đứt ruột” chứ, sao mày hát là “thương em thấy mẹ”?





Comments/disqusion
No comments